Ngày mưa nơi cố đô Gyeongju của Hàn Quốc

Sài Gòn vào những ngày mưa rả rích. Tôi cuộn tròn trong cái chăn ấm nghe tiếng mưa đêm trên mái nhà… và bỗng nhớ quay quắt những ngày mưa ở Gyeongju lang thang một mình. Mọi thứ như vừa mới hôm qua dù rằng tôi trở về nhà sau hơn 2 tháng.

Nằm cách xa Seoul gần 2 giờ đi KTX (Korea train), tôi đến GyeongJu vào 1 ngày hè yên ắng, không nắng chói chang theo 1 lịch trình hoàn toàn không định trước, nói như các bạn trẻ bây giờ là “xách ba lô lên và đi” với bản đồ trong tay và 1 ít thông tin ít ỏi. Tôi đã phải gật gù mắt nhắm mắt mở, lạc mấy ga tàu điện ngầm mới đến được với Seoul station để đón KTX đi Gyeongju. Bạn biết không, cái cảm giác đến 1 vùng đất mới, khám phá những điều thú vị luôn làm tôi háo hức rộn ràng. Chính vì lẽ đấy, những chuyến đi “độc hành” đối với tôi chưa từng là buồn tẻ như nhiều người vẫn nghĩ. Và chuyến đi bất ngờ đến với Gyeongju lại cho tôi nhiều kỷ niệm nhất trong những lần đến với Hàn Quốc.

Gyeongju đón tôi vào 1 ngày dịu dàng, hong hanh nắng ngay từ khi bước chân khỏi nhà ga ShinGyeongJu. Có 1 Hàn Quốc rất khác so với những gì tôi đã thấy và trải nghiệm ở Seoul. Một chút hoài cổ và 1 chút buồn, 1 chút dịu dàng, trầm mặc và đẹp như 1 cô gái ngủ quên trong giấc ngủ nghìn năm. Tôi đứng tần ngần tại nhà ga… nhìn trái rồi nhìn phải… cho đến khi đoàn tàu mất hút dần phía xa tít tắp và những bóng người cứ lướt qua vùn vụt, chỉ mỗi tôi là đứng mãi lại tại nơi này… Tôi thích cảm giác này dù biết rằng chẳng có ai đợi chờ mình ở 1 nơi xa lạ, nhưng vẫn đứng tại nhà ga nhắm mắt, hít 1 hơi thở thật sâu, cảm nhận 1 làn gió mới và trong lòng hân hoan phấn khích như 1 đứa trẻ sắp được quà.

Gyeongju là cố đô của Hàn Quốc dưới triều đại của Silla (57 TCN-935 SCN). Gyeongju còn gắn liền với 3 di sản thế giới được UNESCO công nhận bao gồm chùa Bulguksa, hang phật Seokguram cùng khu di tích cùng làng dân tộcYangdong.

Gyeongju đã cho tôi rất nhiều cảm xúc ngọt ngào. Tôi thấy mình như được trở về quê tôi, được trải qua những ngày êm đềm nơi vùng quê yên tĩnh này. Tôi đón xe buýt từ nhà ga đi về phía hướng trung tâm. Khung cảnh 2 bên đường là những cánh đồng rộng, những bờ cỏ lau phất phới xen lẫn những ngôi nhà lúc thì hiện đại, lúc thì cổ kính. Tôi giống như 1 đứa trẻ, được người lớn hào phóng ban tặng cho 1 tấm vé trở về tuổi thơ hồn nhiên bình dị để lục lọi những ký ức xa xưa ngọt ngào mà cuộc sống đầy lo toan và tất bật đã cuốn trôi con người ta đi xa cho đến khi quay đầu lại chỉ nhận ra nhiều hối tiếc.

Tôi cầm chiếc vé trên tay và bắt đầu rong chơi trong ký ức của buổi chiều muộn bằng việc thuê 1 chiếc xe đạp thong dong qua những con đường mòn và dừng chân tham quan 1 khu nhà cổ ẩn mình bên một dòng sông nhỏ, nghe gió thổi miên man. Gyeongju đang phát triển nhiều về du lịch nhưng 2 bên đường vẫn còn nguyên vẹn những kiến trúc cổ xưa: đường làng, ngõ nhỏ, phố nhỏ và nhà xưa, ngôi mộ cổ cùng những đám cỏ xanh mướt… Tất cả làm nên 1 Gyeongju phát triển cùng 1 màu sắc với cùng kiểu dáng và vẫn giữ được nét truyền thống của cố đô. Ngay cả 1 quán cà phê nổi tiếng Starbuck đặt tại Gyeongju hoặc nhà ga Gyeongju cũng được thiết kế và trang trí theo kiểu nhà mái ngói cổ ngày xưa, mà nhìn từ bên ngoài không thể nào nhận biết được nếu không nhìn thấy bảng hiệu. Tôi còn tưởng đó là 1 điểm tham quan nào đó chứ không hề nghĩ rằng đấy là quán cà phê nếu không nhờ bác taxi chỉ dẫn cho.

Tôi chỉ có 2 ngày ngắn ngủi ở Gyeongju, nhưng hơn cả 2 ngày trời đều mưa rả rít. Gyeongju trầm mặc và buồn hơn trong những ngày mưa như thế này. Sáng thức dậy, tôi để đầu trần, cầm bản đồ, sách hướng dẫn và rồi lang thang phố xá ngày mưa trong khi người người lướt qua với cây dù trên tay. Tôi mặc kệ mưa ướt loang cả chiếc áo khoác mà vẫn ung dung đi bộ qua những con đường lớn để khám phá Gyeongju những ngày mưa. Không có ở nơi nào mà nhiều mộ cổ như Gyeongju, những ngôi mộ cổ được đắp cao vun vút và phủ đầy cỏ xanh và nằm liên tiếp bên nhau giống như những ngọn đồi trùng trùng điệp điệp.

Bạn có biết không? Tôi viết những cảm xúc này cho hành trình kỷ niệm của riêng bản thân mình khi ngoài trời đang mưa đêm rả rích. Và chính vì lẽ đấy, những ký ức về ngày mưa ngắn ngủi nơi Gyeongju khiến tôi nhớ mãi không quên được … Nếu bạn đang có ý định đi du lịch đâu đó mà không thể có bạn bè đồng hành thì không sao cả – hãy cứ đi nếu bạn có trang bị đầy đủ kiến thức cùng thông tin cần thiết và lỡ như bạn có bị lạc đường (giống như là tôi) thì cũng đừng sợ mà hãy xem đấy cũng là những trải nghiệm của riêng bạn. Còn với tôi… ngày rời khỏi Gyeongju, tôi cảm thấy những bình yên tự tại trong lòng giống như là không còn nữa. Tôi vẫn ước ao mình sẽ được quay lại Gyeongju vào mùa thu chỉ để được thong dong trên những con đường hanh xao lá vàng, chỉ để được chụp bức  hình lá đỏ ở chùa Bulguksa như mơ ước, chỉ để được đạp xe trên những cánh đồng hát nghêu ngao trong buổi chiều đầy gió, chỉ để đứng tần ngần nơi nhà ga và hụt hẫng giữa dòng những người qua lại, cuối cùng chỉ để được thấy mình còn tự tại và được bình yên.

Để lại phản hồi

Vui lòng nhập bình luận
Vui lòng nhập tên